hé yàn shàng shū chū chéng kǒu zhàn sì shǒu和晏尚书出城口占四首
láng lì pó suō zhòu yǐng yuán, pī jīn níng tiào cǐ xiāo rán.榔栗婆娑昼影圆,披襟凝眺此翛然。lí liú biàn zuò lín jiān bàn, zhèng shì móu huáng shèn zǐ tiān.鹂留便作林间伴,正是麰黄椹紫天。
hé yàn shàng shū chū chéng kǒu zhàn sì shǒu和晏尚書出城口占四首
láng lì pó suō zhòu yǐng yuán, pī jīn níng tiào cǐ xiāo rán.榔栗婆娑晝影圓,披襟凝眺此翛然。lí liú biàn zuò lín jiān bàn, zhèng shì móu huáng shèn zǐ tiān.鸝留便作林間伴,正是麰黃椹紫天。
榔栗婆娑昼影圆,披襟凝眺此翛然。鹂留便作林间伴,正是麰黄椹紫天。
宋祁(998~1061)北宋文学家。字子京,安州安陆(今湖北安陆)人,后徙居开封雍丘(今河南杞县)。天圣二年进士,官翰林学士、史馆修撰。与欧阳修等合修《新唐书》,书成,进工部尚书,拜翰林学士承旨。卒谥景文,与兄宋庠并有文名,时称“二宋”。诗词语言工丽,因《玉楼春》词中有“红杏枝头春意闹”句,世称“红杏尚书”。...