cháng ān zhòng chūn èr shǒu
长安仲春二首
cháng ān zhòng chūn qī rì fēng, cāng máng dùn hàn tiān dì tóng.
长安仲春七日风,苍茫顿撼天地同。
yìng mén piāo quē jí yù dòng, kuàng wǒ qióng xiàng lián hāo péng.
应门缥阙岌欲动,况我穷巷连蒿蓬。
mù hán juǎn xuě lián fāng cǎo, píng mén wàn wū qīng chéng gǎo.
暮寒卷雪连芳草,平门万屋青城缟。
wú yán táo lǐ zhōng mò mò, dé shì ní tú cháng hào hào.
无言桃李终默默,得势泥涂常浩浩。
xī huī rù wū rén qì huó, láo kǔ xī hé jiān hé kuò.
夕晖入屋人气活,劳苦羲和间何阔。
dòu biāo dōng zhǐ lìng wèi xíng, yào shǐ zhú lóng liáo pō cì.
斗杓东指令未行,要使烛龙聊泼刺。
“长安仲春七日风”出自宋代张耒的《长安仲春二首》,诗句共7个字,诗句拼音为:cháng ān zhòng chūn qī rì fēng,诗句平仄:平平仄平平仄平。