大墙上蒿行读音参考

大墙上蒿行朗读

dà qiáng shàng hāo xíng
大墙上蒿行

yáng chūn wú bù cháng chéng, cǎo mù qún lèi, suí dà fēng qǐ.
阳春无不长成,草木群类,随大风起。
líng luò ruò hé piān piān, zhōng xīn dú lì yī hé qióng.
零落若何翩翩,中心独立一何茕。
sì shí shě wǒ qū chí, jīn wǒ yǐn yuē yù hé wéi? shēng jū tiān rǎng jiān, hū rú fēi niǎo qī kū zhī.
四时舍我驱驰,今我隐约欲何为?生居天壤间,忽如飞鸟栖枯枝。
wǒ jīn yǐn yuē yù hé wéi? shì jūn shēn tǐ suǒ fú, hé bù zì jūn kǒu fù suǒ cháng? dōng bèi diāo hún wēn nuǎn, xià dāng fú qǐ luó qīng liáng.
我今隐约欲何为?适君身体所服,何不恣君口腹所尝?冬被貂鼲温暖,夏当服绮罗轻凉。
xíng lì zì kǔ, wǒ jiāng yù hé wéi? bù jí jūn shào zhuàng zhī shí, chéng jiān chē cè féi mǎ liáng.
行力自苦,我将欲何为?不及君少壮之时,乘坚车、策肥马良。
shàng yǒu cāng láng zhī tiān, jīn wǒ nán de jiǔ lái shì.
上有沧浪之天,今我难得久来视。
xià yǒu rú rú zhī dì, jīn wǒ nán de jiǔ lái lǚ.
下有蠕蠕之地,今我难得久来履。
hé bù zì yì áo yóu, cóng jūn suǒ xǐ? dài wǒ bǎo jiàn.
何不恣意遨游,从君所喜?带我宝剑。
jīn ěr hé wéi zì dī áng? bēi lì hū zhuàng guān, bái rú jī xuě, lì ruò qiū shuāng.
今尔何为自低昂?悲丽乎壮观,白如积雪,利若秋霜。
bó xī biāo shǒu, yù zhuó zhōng yāng.
驳犀标首,玉琢中央。
dì wáng suǒ fú, pì chú xiōng yāng.
帝王所服,辟除凶殃。
yù zuǒ yòu, nài hé zhì fú xiáng? wú zhī pì lǘ, yuè zhī bù guāng, chǔ zhī lóng quán, hán yǒu mò yáng, miáo shān zhī dìng, yáng tóu zhī gāng.
御左右,奈何致福祥?吴之辟闾,越之步光,楚之龙泉,韩有墨阳,苗山之铤,羊头之钢。
zhī míng qián dài, xián zì wèi lì qiě měi, céng bù rú jūn jiàn liáng qǐ nán wàng.
知名前代,咸自谓丽且美,曾不如君剑良绮难忘。
guān qīng yún zhī cuī wéi, xiān luó wèi yīng, shì yǐ cuì hàn, jì měi qiě qīng.
冠青云之崔嵬,纤罗为缨,饰以翠翰,既美且轻。
biǎo róng yí, fǔ yǎng chuí guāng róng.
表容仪,俯仰垂光荣。
sòng zhī zhāng fǔ, qí zhī gāo guān, yì zì wèi měi, gài hé zú guān? pái jīn pū, zuò yù táng.
宋之章甫,齐之高冠,亦自谓美,盖何足观?排金铺,坐玉堂。
fēng chén bù qǐ, tiān qì qīng liáng.
风尘不起,天气清凉。
zòu huán sè, wǔ zhào chàng.
奏桓瑟,舞赵倡。
nǚ é cháng gē, shēng xié gōng shāng.
女娥长歌,声协宫商。
gǎn xīn dòng ěr, dàng qì huí cháng.
感心动耳,荡气回肠。
zhuó guì jiǔ, kuài lǐ fáng.
酌桂酒,脍鲤鲂。
yǔ jiā rén qī wéi lè kāng.
与佳人期为乐康。
qián fèng yù zhī, wèi wǒ xíng shāng.
前奉玉卮,为我行觞。
jīn rì lè, bù kě wàng, lè wèi yāng.
今日乐,不可忘,乐未央。
wéi lè cháng kǔ chí, suì yuè shì, hū ruò fēi.
为乐常苦迟,岁月逝,忽若飞。
hé wéi zì kǔ, shǐ wǒ xīn bēi.
何为自苦,使我心悲。

下载这首诗
(0)
诗文归类:隐士劝诫
相关诗文:

曹丕

曹魏高祖文皇帝曹丕(187年冬-226年6月29日),字子桓,三国时期著名的政治家、文学家,曹魏的开国皇帝,公元220-226年在位。他在位期间,平定边患。击退鲜卑,和匈奴、氐、羌等外夷修好,恢复汉朝在西域的设置。除军政以外,曹丕自幼好文学,于诗、赋、文学皆有成就,尤擅长于五言诗,与其父曹操和弟曹植,并称三曹,今存《魏文帝集》二卷。另外,曹丕著有《典论》,当中的《论文》是中国文学史上第一部有系统的文学批评专论作品。去世后庙号高祖(《资治通鉴》作世祖),谥为文皇帝,葬于首阳陵。...