摸鱼儿(甲申客路闻鹃)读音参考

摸鱼儿(甲申客路闻鹃)朗读

mō yú ér jiǎ shēn kè lù wén juān
摸鱼儿(甲申客路闻鹃)

yǔ xiāo xiāo chūn hán yù mù.
雨萧萧、春寒欲暮。
dù juān shēng zhuǎn.
杜鹃声转□□。
dōng fēng yǔ rǔ hé ēn yuàn, qiáng guǎn rén jiān qù zhù.
东风与汝何恩怨,强管人间去住。
xíng qiě qù.
行且去。
màn qiáo cuì shí nián, chóu dé shēn chéng shù.
漫憔悴十年,愁得身成树。
qīng qīng gù yǔ.
青青故宇。
kàn hào dàng líng xiū, pái huái luò rì, bù lè fù hé gù.
看浩荡灵修,徘徊落日,不乐复何故。
céng tīng chù.
曾听处。
shǎo rì jīng huá xíng lù.
少日京华行路。
qīng dēng mèng duàn wú yǔ.
青灯梦断无语。
fēng lín sà sà jī shēng luàn, yáo luò zhuàng xīn rú tǔ.
风林飒飒鸡声乱,摇落壮心如土。
jīn yòu gǔ.
今又古。
rèn tí dào tiān míng, qīng xuè liú hóng yǔ.
任啼到天明,清血流红雨。
rén shēng jǐ xǔ.
人生几许。
qiě yíng de liú láng, kān huā yǎn guàn, lǎn fù fù qián dù.
且赢得刘郎,看花眼惯,懒复赋前度。

下载这首诗
(0)
诗文归类:摸鱼儿
相关诗文:

刘将孙

刘将孙(1257—?)字尚友,庐陵(今江西吉安)人,刘辰翁之子。尝为延平教官、临江书院山长。事迹见《新元史。刘辰翁传》。有《养吾斋集》四十卷,久佚。《四库总目提要》云:“将孙以文名于宋末,濡染家学,颇习父风,故当时有小须之目。”《彊村丛书》辑有《养吾斋诗馀》一卷。...