入峡寄弟读音参考

入峡寄弟朗读

rù xiá jì dì
入峡寄弟

wú xī yǔ rǔ bèi, dú shū cháng bì mén.
吾昔与汝辈,读书常闭门。
wèi cháng mào tuān xiǎn, qǐ gù chuí táng yán.
未尝冒湍险,岂顾垂堂言。
zì cǐ lì jiāng hú, xīn qín nán jù lùn.
自此历江湖,辛勤难具论。
wǎng lái xíng lǚ bì, kāi záo yǔ gōng cún.
往来行旅弊,开凿禹功存。
bì lì qiān fēng jùn, cóng liú wàn hè bēn.
壁立千峰峻,淙流万壑奔。
wǒ lái fán jǐ sù, wú xī bù wén yuán.
我来凡几宿,无夕不闻猿。
pǔ shàng yáo guī liàn, zhōu zhōng shī mèng hún.
浦上摇归恋,舟中失梦魂。
lèi zhān míng yuè xiá, xīn duàn jí líng yuán.
泪沾明月峡,心断鶺鸰原。
lí kuò xīng nán jù, qiū shēn lù yì fán.
离阔星难聚,秋深露易繁。
yīn jūn xià nán chǔ, shū cǐ jì xiāng yuán.
因君下南楚,书此寄乡园。

下载这首诗
(0)
相关诗文:

孟浩然

孟浩然(689-740),男,汉族,唐代诗人。本名不详(一说名浩),字浩然,襄州襄阳(今湖北襄阳)人,世称“孟襄阳”。浩然,少好节义,喜济人患难,工于诗。年四十游京师,唐玄宗诏咏其诗,至“不才明主弃”之语,玄宗谓:“卿自不求仕,朕未尝弃卿,奈何诬我?”因放还未仕,后隐居鹿门山,著诗二百余首。孟浩然与另一位山水田园诗人王维合称为“王孟”。...