往在读音参考

往在朗读

wǎng zài
往在

wǎng zài xī jīng rì, hú lái mǎn tóng gōng.
往在西京日,胡来满彤宫。
zhōng xiāo fén jiǔ miào, yún hàn wèi zhī hóng.
中宵焚九庙,云汉为之红。
jiě wǎ fēi shí lǐ, suì wéi fēn céng kōng.
解瓦飞十里,繐帷纷曾空。
jiù xīn xī mù zhǔ, yī yī huī bēi fēng.
疚心惜木主,一一灰悲风。
hé hūn pái tiě qí, qīng xù sàn jǐn eL. zéi chén biǎo nì jié, xiāng hè yǐ chéng gōng.
合昏排铁骑,清旭散锦eL.贼臣表逆节,相贺以成功。
shì shí fēi pín lù, lián wèi fèn tǔ cóng.
是时妃嫔戮,连为粪土丛。
dāng níng xiàn yù zuò, bái jiān bō huà chóng.
当宁陷玉座,白间剥画虫。
bù zhī èr shèng chù, sī qì bǎi suì wēng.
不知二圣处,私泣百岁翁。
chē jià jì yún hái, yíng jué chuā qióng chóng.
车驾既云还,楹桷欻穹崇。
gù lǎo fù tì sì, cí guān shù yǐ tóng.
故老复涕泗,祠官树椅桐。
hóng zhuàng bù rú chū, yǐ jiàn dì lì xióng.
宏壮不如初,已见帝力雄。
qián chūn lǐ jiāo miào, sì shì qīn shèng gōng.
前春礼郊庙,祀事亲圣躬。
wēi qū tiǎn jìn chén, jǐng cóng péi qún gōng.
微躯忝近臣,景从陪群公。
dēng jiē pěng yù cè, é miǎn gěng jīn zhōng.
登阶捧玉册,峨冕耿金钟。
shì cí nǜ xiān lù, yè yuán ěr zhuó lóng.
侍祠恧先露,掖垣迩濯龙。
tiān zǐ wéi xiào sūn, wǔ yún qǐ jiǔ zhòng.
天子惟孝孙,五云起九重。
jìng lián huàn fěn dài, cuì yǔ yóu cōng lóng.
镜奁换粉黛,翠羽犹葱胧。
qián zhě yàn jié hú, hòu lái zāo quǎn róng.
前者厌羯胡,后来遭犬戎。
zǔ dòu fǔ shān ròu, fú sī xíng jiǎo gōng.
俎豆腐膻肉,罘罳行角弓。
ān dé zì xī jí, shēn mìng kōng shān dōng.
安得自西极,申命空山东。
jǐn qū yì què xià, shì shù sāi guān zhōng.
尽驱诣阙下,士庶塞关中。
zhǔ jiàng xiǎo nì shùn, yuán yuán guī shǐ zhōng.
主将晓逆顺,元元归始终。
yī zhāo zì zuì jǐ, wàn lǐ chē shū tōng.
一朝自罪己,万里车书通。
fēng dí gōng chú lí, zhēng shù tīng suǒ cóng.
锋镝供锄犁,征戍听所从。
rǒng guān gè fù yè, tǔ zhù hái lì nóng.
冗官各复业,土著还力农。
jūn chén jié jiǎn zú, cháo yě huān hū tóng.
君臣节俭足,朝野欢呼同。
zhōng xīng shì guó chū, jì tǐ rú tài zōng.
中兴似国初,继体如太宗。
duān gǒng nà jiàn zhēng, hé fēng rì chōng róng.
端拱纳谏诤,和风日冲融。
chì chí yīng táo zhī, yǐn yìng yín sī lóng.
赤墀樱桃枝,隐映银丝笼。
qiān chūn jiàn líng qǐn, yǒng yǒng chuí wú qióng.
千春荐陵寝,永永垂无穷。
jīng dū bù zài huǒ, jīng wèi kāi chóu róng.
京都不再火,泾渭开愁容。
guī hào gù sōng bǎi, lǎo qù kǔ piāo péng.
归号故松柏,老去苦飘蓬。

下载这首诗
(0)
相关诗文:

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。...