重读徂徕集读音参考

重读徂徕集朗读

zhòng dú cú lái jí
重读徂徕集

wǒ yù kū shí zǐ, yè kāi cú lái biān.
我欲哭石子,夜开徂徕编。
kāi biān wèi jí dú, tì sì yǐ lián lián.
开编未及读,涕泗已涟涟。
miǎn jǐn sān sì zhāng, shōu lèi zhé xīn huān.
勉尽三四章,收泪辄忻懽。
qiē qiē shàn è jiè, dīng níng rén yì yán.
切切善恶戒,丁宁仁义言。
rú mǐ zi tán lùn, yí zi lì wǒ qián.
如弭子谈论,疑子立我前。
nǎi zhī zhǎng zài shì, shuí wèi yǐ chén quán.
乃知长在世,谁谓已沉泉。
xī yě rén shì guāi, xiāng cóng cháng kǔ jiān.
昔也人事乖,相从常苦艰。
jīn ér měi sī zi, kāi juàn zi zài yán.
今而每思子,开卷子在颜。
wǒ yù guì zǐ wén, kè yǐ jīn yù lián.
我欲贵子文,刻以金玉联。
jīn kě shuò ér xiāo, yù kě suì fēi jiān.
金可烁而销,玉可碎非坚。
bù ruò shū yǐ zhǐ, liù jīng jiē zhǐ chuán.
不若书以纸,六经皆纸传。
dàn dāng shū bǎi běn, chuán bǎi yǐ wéi qiān.
但当书百本,传百以为千。
huò luò yú sì yí, huò cáng zài shēn shān.
或落於四夷,或藏在深山。
dài bǐ bàng yàn xī, fàng cǐ guāng máng xuán.
待彼谤焰熄,放此光芒悬。
rén shēng yī shì zhōng, cháng duǎn wú bǎi nián.
人生一世中,长短无百年。
wú qióng zài qí hòu, wàn shì zài qí xiān.
无穷在其後,万世在其先。
dé cháng duō jǐ hé, dé duǎn wèi zú lián.
得长多几何,得短未足怜。
wéi bǐ bù kě xiǔ, míng shēng wén xíng rán.
惟彼不可朽,名声文行然。
chán wū bù xū biàn, yì zhǐ bǎi nián jiān.
谗诬不须辨,亦止百年间。
bǎi nián hòu lái zhě, zēng ài bù xiāng yuán.
百年後来者,憎爱不相缘。
gōng yì rán hòu chū, zì rán jiàn chī yán.
公议然後出,自然见媸妍。
kǒng mèng kùn yī shēng, huǐ zhú zāo bǎi duān.
孔孟困一生,毁逐遭百端。
hòu shì gǒu bù gōng, zhì jīn wú shèng xián.
後世苟不公,至今无圣贤。
suǒ yǐ zhōng yì shì, shì cǐ sǐ bù nán.
所以忠义士,恃此死不难。
dāng zǐ bìng fāng gé, bàng cí zhèng téng xuān.
当子病方革,谤辞正腾喧。
zhòng rén jiē yù shā, shèng zhǔ dú bǎo quán.
众人皆欲杀,圣主独保全。
yǐ mái yóu bù xìn, jǐn miǎn zhuó qí guān.
已埋犹不信,仅免斫其棺。
cǐ shì gǔ wèi yǒu, měi sī zhé cháng tàn.
此事古未有,每思辄长叹。
wǒ yù fàn zhòng nù, wèi zi jì cǐ yuān.
我欲犯众怒,为子记此冤。
xià shū míng míng fèn, yǎng jiào zhāo zhāo tiān.
下纾冥冥忿,仰叫昭昭天。
shū yú cāng cuì shí, lì bǐ cuī wéi diān.
书於苍翠石,立彼崔嵬巅。
xún qiú zi shì jiā, hèn zǐ r nǚ wán.
询求子世家,恨子儿女顽。
jīng suì bú jiàn bào, yǒu cí wèi néng quán.
经岁不见报,有辞未能铨。
hū kāi zi yí wén, shǐ wǒ xīn yǐ kuān.
忽开子遗文,使我心已宽。
zǐ dào zì néng jiǔ, wú yán qǐ xū juān.
子道自能久,吾言岂须镌。

下载这首诗
(0)
相关诗文:

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。...