此地足文字注音参考

此地足文字朗读

lì dé xīn jū
立德新居

lì dé hé tíng tíng, xī nán sǒng gāo yú.
立德何亭亭,西南耸高隅。
yáng yá xiè chūn yì, jǐng pǔ liú dōng wú.
阳崖泄春意,井圃留冬芜。
shèng yǐn jí yū dào, yōu xíng qǐ tōng qú.
胜引即纡道,幽行岂通衢。
bì fēng yuǎn xiāng yī, qīng sī shuí yán gū.
碧峰远相揖,清思谁言孤。
sì zhì suī guì jiā, zhuó láo liáng kě bǔ.
寺秩虽贵家,浊醪良可哺。
sǒng chéng jià xiāo hàn, jié zhái hán yīn yūn.
耸城架霄汉,洁宅涵絪缊。
kāi mén luò běi àn, shí suǒ sōng yáng yún.
开门洛北岸,时锁嵩阳云。
yè gāo xīng chén dà, zhòu cháng tiān dì fēn.
夜高星辰大,昼长天地分。
hòu yùn shǔ shū yǔ, báo míng xiè xiāo wén.
厚韵属疏语,薄名谢嚣闻。
zī yān yǒu shū gé, yǒng yǐ nán jí qún.
兹焉有殊隔,永矣难及群。
bīn zhì yǐ jué hòu, sī chǔ cháng kǒng duō.
宾秩已觉厚,私储常恐多。
qīng pín liáo zì ěr, sù zé jiāng rú hé.
清贫聊自尔,素责将如何。
jiǎn jiào xiān miǎn lì, xiū jīn wú yú tuó.
俭教先勉力,修襟无馀佗。
liáng qī yī zhī mù, líng cháo piàn yè hé.
良栖一枝木,灵巢片叶荷。
yǎng xiào kūn péng bèi, wěi shēn fú tiān bō.
仰笑鹍鹏辈,委身拂天波。
shū mén bù yǎn shuǐ, luò sè hán gèng gāo.
疏门不掩水,洛色寒更高。
xiǎo bì liú shì tīng, xī qīng zhuó yī páo.
晓碧流视听,夕清濯衣袍。
wèi yú rén yì dé, wèi jué dēng zhì láo.
为於仁义得,未觉登陟劳。
yuǎn àn xuě nán mò, jìn zhī fēng yì hào.
远岸雪难莫,劲枝风易号。
shuāng qín gè xiào lǚ, wú yì ài wú cáo.
霜禽各啸侣,吾亦爱吾曹。
qí qū yǒu xuán bù, wěi qū ráo huāng xún.
崎岖有悬步,委曲饶荒寻。
yuǎn shù zú liáng mù, shū cháo wú zhēng qín.
远树足良木,疏巢无争禽。
sù pò xián xī àn, lǜ shuǐ shēng xiǎo xún.
素魄衔夕岸,绿水生晓浔。
kōng kuàng yī luò shì, fǎng fú xiāo xiāng xīn.
空旷伊洛视,仿佛潇湘心。
hé bì shàng yuǎn yì, yōu láo mǎn xíng jīn.
何必尚远异,忧劳满行襟。
xuán tú duō zè zú, qí pǔ wú xiū qí.
悬途多仄足,崎圃无修畦。
fāng lán yǔ sù ài, shǒu xié xīn bù mí.
芳兰与宿艾,手撷心不迷。
pǐn zi lǎn dú shū, yuán jū nán fú lí.
品子懒读书,辕驹难服犁。
xū shí rì xiāng tóu, kuā cháng jù néng dī.
虚食日相投,夸肠讵能低。
chǐ cóng xīn xué yóu, yuàn jiāng gǔ nóng qí.
耻从新学游,愿将古农齐。
dū chéng duō sǒng xiù, ài cǐ gāo xiàn jū.
都城多耸秀,爱此高县居。
yī luò rào jiē xiàng, yuān yāng fēi yán lǘ.
伊雒绕街巷,鸳鸯飞阎闾。
cuì jǐng hé de lì, shuāng sī piāo kōng xū.
翠景何的砾,霜飔飘空虚。
tū chū wàn jiā biǎo, dú zhì èr mǔ shū.
突出万家表,独治二亩蔬。
yī xún yī shǒu bǎn, shí rì jiǔ shǒu chú.
一旬一手版,十日九手锄。
shǒu chú shǒu zì xù, jī quàn yì yǐ ráo.
手锄手自勖,激劝亦已饶。
wèi bǐ lí lì ér, kōng zī wán nòng jiāo.
畏彼梨栗儿,空资玩弄骄。
yè jǐng wò nán jǐn, zhòu guāng zuò yì xiāo.
夜景卧难尽,昼光坐易消。
zhì jiù dé xīn yì, gēng huāng shēng jiā miáo.
治旧得新义,耕荒生嘉苗。
chú zhì gǒu qiè shì, xīn xíng jù xiāo yáo.
锄治苟惬适,心形俱逍遥。
yù tí liè míng shuǐ, jīn shòu hū zhào mén.
玉蹄裂鸣水,金绶忽照门。
fú shì pín shì xí, bài hòu chéng xiàng yuán.
拂拭贫士席,拜候丞相辕。
dé shū wèi wèi gāo, lǐ zhì fāng jué zūn.
德疏未为高,礼至方觉尊。
qǐ wéi yào zī rì, kě yǐ róng yuǎn sūn.
岂唯耀兹日,可以荣远孙。
rú hé yī yáng cháo, dú hé zhòng ruì fán.
如何一阳朝,独荷众瑞繁。
dōng nán fù shuǐ mù, jì liáo bì guāng huī.
东南富水木,寂寥蔽光辉。
cǐ dì zú wén zì, jí shí ài cān fēi.
此地足文字,及时隘骖騑.
zè xuě tà wèi píng, sè xíng biàn rú fēi.
仄雪踏为平,涩行变如飞。
lìng qí shēng qì sè, jiā lǜ xīn fēi wēi.
令畦生气色,嘉绿新霏微。
tiān yì zī hòu yǎng, xián rén kěn xiāng wéi.
天意资厚养,贤人肯相违。

下载名句
(0)
相关名句:

孟郊

孟郊,(751~814),唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。...