钝直深可忆注音参考

钝直深可忆朗读

zá shī liù shǒu
杂诗六首

huáng zhōng kòu yuán yīn, lǜ lǚ gèng xún huán.
黄钟叩元音,律吕更循环。
xié qì bèi zhèng shēng, zhèng wèi shēng qí jiān.
邪气悖正声,郑卫生其间。
diǎn lè hū juān wēi, bō làng yǔ tiān hún.
典乐忽涓微,波浪与天浑。
cáo cáo chī xiāo dòng, hǎo niǎo tú mián mán.
嘈嘈鸱枭动,好鸟徒绵蛮。
wáng jí guī xiāng lǐ, gān xīn zhǎng bì guān.
王吉归乡里,甘心长闭关。
xuán huáng yǔ dān qīng, wǔ qì zhī zhèng sè.
玄黄与丹青,五气之正色。
shèng rén duān qí yuán, shàng xià jiē yǒu zé.
圣人端其源,上下皆有则。
qí hóu hǎo zǐ yī, wèi dì fù rén shì.
齐侯好紫衣,魏帝妇人饰。
nǚ nú yàn jīn cuì, qīng hǎi wèi mǎn yì.
女奴厌金翠,倾海未满臆。
hé rěn yán zǐ líng, yáng qiú sǐ jīng jí.
何忍严子陵,羊裘死荆棘。
gān suān bù sī rén, yuán hé yùn wǔ xíng.
甘酸不私人,元和运五行。
shēng rén shòu qí yòng, wèi zhèng xīn yì píng.
生人受其用,味正心亦平。
zhǎo yá xiāng jiàn shāng, rì yǔ xìng mìng zhēng.
爪牙相践伤,日与性命争。
shèng rén bù néng jué, zuān suì yǔ pào pēng.
圣人不能绝,钻燧与炮烹。
shì yù chéng cǐ chì, bǎi jīn zī yī qīng.
嗜欲乘此炽,百金资一倾。
zhèng xiāo shén hào shuāi, xié shèng tǐ chōng yíng.
正销神耗衰,邪胜体充盈。
yán zi yǒu yú lè, piáo zhōng hán shuǐ qīng.
颜子有馀乐,瓢中寒水清。
yīn pò lún yǔ zhòu, tài yáng jiǎ qí míng.
阴魄沦宇宙,太阳假其明。
chén dào bù gǎn zhuān, yóu cǐ jiàn kuī yíng.
臣道不敢专,由此见亏盈。
wèi wén dōng zāi jià, yī qì jiā gǔ chéng.
未闻东菑稼,一气嘉谷成。
shàng tiān jiàng hán shǔ, dì lì nǎi kě shēng.
上天降寒暑,地利乃可生。
gé lěi fù róu mù, fán yīn bì céng yuán.
葛藟附柔木,繁阴蔽曾原。
fēng shuāng cuī zhī gàn, bù fù bì běn gēn.
风霜摧枝干,不复庇本根。
nǚ luó yī sōng bǎi, rán hòu dé cháng cún.
女萝依松柏,然后得长存。
kǒng guāng zūn dǒng xián, hú guǎng cán lǐ gù.
孔光尊董贤,胡广惭李固。
rú fēng guān tiān xià, ér nǎi bài wáng dù.
儒风冠天下,而乃败王度。
jiàng hóu yǔ bó lù, zhōng pǔ shòu yí gù.
绛侯与博陆,忠朴受遗顾。
qiú míng bù kǎo shí, wén bì fǎn chéng dù.
求名不考实,文弊反成蠹。
jié jiāo dé shū shēng, shū shēng dùn qiě zhí.
结交得书生,书生钝且直。
zhēng quán fù zhēng lì, zhōng bù dé qí lì.
争权复争利,终不得其力。
wǒ féng zòng héng zhě, shì wǒ yá yǔ yì.
我逢纵横者,是我牙与翼。
xiāng xuán rú jí fēng, bìng mìng qū zǐ jí.
相旋如疾风,并命趋紫极。
bēn chē dé tíng guǐ, fēng huǒ hé xiāng bī.
奔车得停轨,风火何相逼。
rén yì qǐ yǒu cháng, gān dǎn fǎn wèi zéi.
仁义岂有常,肝胆反为贼。
wù xián shū shēng zhí, dùn zhí shēn kě yì.
勿嫌书生直,钝直深可忆。

下载名句
(0)
相关名句:

李华

李华(约715-766),唐代散文家,诗人。字遐叔,赵郡赞皇(今属河北)人。开元二十三年(735)进士,天宝二年(743)登博学宏辞科,官监察御使、右补阙。安禄山陷长安时,被迫任凤阁舍人。“安史之乱”平定后,贬为杭州司户参军。明年,因风痹去官,后又托病隐居山阳以终,信奉佛法。唐代宗大历元年(766年)病故。作为著名散文家,与萧颖士齐名,世称"萧李"。并与萧颖士、颜真卿等共倡古义,开韩、柳古文运动之先河。他的文章“大抵以《五经》为泉源”(独孤及《赵郡李公中集序》),“非夫子之旨不书”。主张“尊经”、“载道”...