归乘下泽车注音参考

归乘下泽车朗读

cì yùn dá zōng rǔ wèi chū xià jiàn jì
次韵答宗汝为初夏见寄

gōng wā wú shí xiū, bù zhī yōu fù lè.
宫蛙无时休,不知忧复乐。
xī huī bàn guī huáng, rǎn rǎn nà mù hè.
夕晖半规黄,冉冉纳暮壑。
niǎo qī sōng yǔn huā, fēng xià zhú jiě tuò.
鸟栖松陨花,风下竹解箨。
nán jī yǔ běi dǒu, lěi lěi guàn yīng luò.
南箕与北斗,磊磊贯缨络。
huái wǒ lín bāng yǒu, xián yì běn bù báo.
怀我邻邦友,贤义本不薄。
jī dòu cháng xiāng wàng, jiāng hán wù míng mò.
箕斗常相望,江含雾冥漠。
hū pēng shuāng lǐ yú, zhōng yǒu chū xià zuò.
忽烹双鲤鱼,中有初夏作。
shī cí qīng zhào yǎn, míng yuè lì zhū bó.
诗词清照眼,明月丽珠箔。
xián chū jù jué qí, fú qú yī lǜ ruò.
闲出句崛奇,芙蕖依绿蒻。
xióng biàn jiǎn sè kōng, hán lú zhú dōng guō.
雄辨简色空,韩卢逐东郭。
zhōng piān tán bù èr, zì tuō shì chán fù.
终篇谈不二,自脱世缠缚。
cǐ dào jiǔ lù chén, xǐ gōng qín bó yuē.
此道久陆沉,喜公勤博约。
yíng lóng huì shí zhī, wū pí bō yuán jué.
盈笼惠石芝,乌皮剥猿玃。
yě rén pēng jiā shū, huí shǒu kuí xiàn è.
野人烹嘉蔬,回首葵苋恶。
quàn yán zhū wèi gōng, zhuī hū lián mò suǒ.
劝盐珠未工,追呼联纆索。
wén jūn yù kè zuì, qǐ yǒu bù guī yào.
闻君欲课最,岂有不龟药。
wǒ mín liù wàn hù, guò bàn kè qī pō.
我民六万户,过半客栖泊。
jí duān kě mù hóu, qiě yuàn guān qí xuē.
棘端可沐猴,且愿观其削。
guān fú zhòu yè xià, cháo bō zé mù huò.
官符昼夜下,朝播责暮获。
shè lì zhě shuí qí, dēng lǒng wān fán ruò.
射利者谁其,登陇弯繁弱。
zuó wén shù bāng gòng, qū lǐ fù sān cuò.
昨闻数邦贡,曲礼赋三错。
gōng wéi láng miào shàng, xiàn nà jí xīn mò.
恭惟廊庙上,献纳及新瘼。
xiù yī chéng nán lái, miǎn guān xiè gōng zuò.
绣衣城南来,免冠谢公怍。
guī chéng xià zé chē, jué yì qí lín gé.
归乘下泽车,绝意麒麟阁。
tián yuán méng dì lì, yǎng yǐ wàn shòu cù.
田园蒙帝力,仰以万寿酢。
gōng cái héng tài ē, yuè dǐ liǎn shuāng è.
公材横太阿,越砥敛霜锷。
zhì náng wú yí lòu, dǎn liàng bāo kōng kuò.
智囊无遗漏,胆量包空廓。
háng dāng zhì zhuàng wén, xióng fēi shàng bì luò.
行当治状闻,雄飞上碧落。
wǒ cái shén bù zhǎng, yǒu dì kuì pán bó.
我材甚不长,有地愧盘礡。
píng lù fēi jù xīn, téng xuē kùn gōng chuò.
平陆非距心,滕薛困公绰。
kàn rén qǔ qīng xiàng, wàng yì yì chán jué.
看人取卿相,妄意亦馋嚼。
zhōng bù zuò xiāng lèi, qiáo cuì yín dù ruò.
终不作湘累,憔悴吟杜若。
yī xīn sī qīng xiě, hé shí kòu jiōng yào.
一心思倾写,何时叩扃钥。

下载名句
(0)
名句主题:不知解箨磊磊缨络
相关名句:

黄庭坚

黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。...