送子不胜愁注音参考

送子不胜愁朗读

cì yùn dá yè xué gǔ
次韵答叶学古

xī wǒ yóu wǔ lín, zhí zǐ cháng jiāng tóu.
昔我游武林,值子长江头。
wǒ shí fāng nán yuán, zi yì jiāng xī zhōu.
我时方南辕,子亦将西舟。
xiāng jiàn liǎng dà xiào, diǎn yī shàng gāo lóu.
相见两大笑,典衣上高楼。
lóu gāo bù zhī shǔ, wǔ yuè níng qīng qiū.
楼高不知暑,五月凝清秋。
huán guān sì shān míng, fǔ shì wàn jǐng chóu.
环观四山明,俯视万井稠。
xuān xuān shì zhōng rén, rì mù gē chuī fú.
喧喧市中人,日暮歌吹浮。
wàng xíng yǔ zi yǐn, yī zuì yú wú móu.
忘形与子饮,一醉余无谋。
hú shàng hé huā shēng, huáng lí fēi liǔ zhōu.
湖上荷花生,黄鹂飞柳洲。
fān rán yáo liǎng jiǎng, xià shàng zhú qīng ōu.
翻然摇两桨,下上逐轻鸥。
bù jué tuō chén shì, zì wèi xiāo yáo yóu.
不觉脱尘世,自谓逍遥游。
wǎn fǎng chéng yú sì, zhú lín sēn rú chóu.
晚访城隅寺,竹林森如帱。
zhuó xīn zhǔ shān míng, xiāo sǎ pò bǎi yōu.
斫薪煮山茗,萧洒破百忧。
jiǎo lǎn yàn chán huì, wǔ rì chéng yān liú.
脚懒厌廛阓,五日成淹留。
sù sù tài shǐ jiā, mén lán xián qiě yōu.
肃肃太史家,门阑闲且幽。
huāng tíng yīn shū tóng, què dòu wén jiū zhāo.
荒亭荫疏桐,雀斗闻啾啁。
qí rén jué shì xián, yé yú kùn shí liú.
其人绝世贤,揶揄困时流。
wéi wǒ yǔ wú zi, dà zhòu gèng wǎng tóu.
唯我与吾子,大轴更往投。
xìng wén yī nuò róng, bù shòu wàn hù hòu.
幸闻一诺荣,不受万户侯。
shuí yán wáng mǔ táo, fāng shuò bù dé tōu.
谁言王母桃,方朔不得偷。
wèi jǐ zi gào bié, xī bīn dì wáng zhōu.
未几子告别,西宾帝王州。
wú chuán fēng yǔ yè, sòng zi bù shèng chóu.
吴船风雨夜,送子不胜愁。
bā yuè zǐ xiàn shū, gāo tán xià shāng zhōu.
八月子献书,高谈夏商周。
xī zāi tiān xià mǎ, lí mǔ fán tuī qiú.
惜哉天下马,骊牡烦推求。
wǒ làn xiāng lǎo jiàn, má yī wàng qián liú.
我滥乡老荐,麻衣望前旒。
kuì fēi míng fèng xiáng, chì qù hái lín qiū.
愧非鸣凤祥,斥去还林丘。
sān yuè wǒ dù jiāng, zi xíng qióng hǎi zōu.
三月我度江,子行穷海陬。
xiāng wàng suì guāi gé, kǎi tàn bù zì xiū.
相望遂乖隔,慨叹不自休。
nì lǚ shàn rǔ rén, xū jī hán é ōu.
逆旅善辱人,虚激韩娥讴。
cāo sè lì qí mén, nǎi fǎn yuàn bù shōu.
操瑟立齐门,乃反怨不收。
jiē zāi zi yǔ wǒ, bù xìng sī rén chóu.
嗟哉子与我,不幸斯人俦。
yǒu kè dào mǐn wú, shū shī juàn chóu móu.
有客道闽吴,书诗眷绸缪。
kāi jiān huǎng zì shī, dàn jué dǎn qì qiú.
开缄恍自失,但觉胆气遒。
yǒu rú yǐn tān quán, hǎi huò yì liǎng móu.
有如饮贪泉,海货溢两眸。
zi shī yì jiā fù, wǒ jù yóu néng póu.
子诗益加富,我句犹能裒。
chūn qín yǔ qiū chóng, yǐn fù liáo xiāng chóu.
春禽与秋虫,引腹聊相酬。

下载名句
(0)
相关名句:

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。...