春晖无赖苦撩人注音参考

春晖无赖苦撩人朗读

chūn xiá zá cí shí èr shǒu
春侠杂词十二首

jīn wán tuō shǒu tán yīng wǔ, yù biān xī xiào jī shān hú.
金丸脱手弹鹦鹉,玉鞭嬉笑击珊瑚。
shì ér wú lài yǒu rú cǐ, zhī shì huò jiā féng zǐ dōu.
侍儿无赖有如此,知是霍家冯子都。
huā páo bái miàn hū láng shén, dāng jiē duó huā bù bì rén.
花袍白面呼郎神,当阶夺花不避人。
tiān mǎ chéng lóng jīn luò nǎo, jiǎ jiā guì xù zhèng jiāo chūn.
天马乘龙金络脑,贾家贵婿正娇春。
zhè lín zòng liè jīn máo yīng, huā jiē xíng chūn yín miàn mǎ.
柘林纵猎金毛鹰,花街行春银面马。
yè sù chàng lóu jiǔ wèi xǐng, piāo fēng chuī luò yuān yāng wǎ.
夜宿倡楼酒未醒,飘风吹落鸳鸯瓦。
zhū tí zhù jiǔ jiǔ rú chí, tài bái lín lí chī bù cí.
朱提注酒酒如池,太白淋漓吃不辞。
shàng lóu gēng yī yù shān dào, yāo jiān dài tuō jīn xī pí.
上楼更衣玉山倒,腰间带脱金犀毗。
shǔ qín chū zòu shuāng yuān yāng, jiě zhú hé míng shuāng fèng huáng.
蜀琴初奏双鸳鸯,解竹和鸣双凤凰。
yè lán jiǔ sàn bù shàng mǎ, zǐ jīng yuè duò xī jiā qiáng.
夜阑酒散不上马,紫荆月堕西家墙。
shí shàng yè shēng qīng fèng wěi, jiē qián huā kāi huáng gǔ zī.
石上叶生青凤尾,阶前花开黄鹄觜。
měi rén nòng shuǐ bǎi huā chí, shuǐ sǎ huā zhī shuāng dié qǐ.
美人弄水百花池,水洒花枝双蝶起。
yí nán cǎo shēng xiǎo yuàn xī, jiē qián jǐn shí yú rén qí.
宜男草生小院西,阶前锦石与人齐。
qián táng cháo shēng dāng wǔ xìn, dān jī fēi shàng shàng tou tí.
钱塘潮生当午信,丹鸡飞上上头啼。
fèng huáng chéng wài héng mén dào, xiǎo jì jūn zhuāng jīn xiàn ǎo.
凤凰城外横门道,小妓军装金线袄。
chūn huī wú lài kǔ liáo rén, zì xià diāo ān tà fāng cǎo.
春晖无赖苦撩人,自下雕鞍蹋芳草。
xī jiāng yuàn rén jiǔ bú jiàn, shǒu bà xīn tí hé huān shàn.
西江媛人久不见,手把新题合欢扇。
lǐ yú píng sòng xiāng sī shū, bà wáng mén qián shuǐ rú jiàn.
鲤鱼凭送相思书,霸王门前水如箭。
měi rén yí wǒ kūn xī zhú, wèi xiě cí xióng shuāng fèng qū.
美人遗我昆溪竹,未写雌雄双凤曲。
ài xī zhǎng gān xì diào mín, diào dé xī jiāng shuāng bǐ mù.
爱惜长竿系钓缗,钓得西江双比目。
zuó yè bù yī xíng jiǔ zhōu, jīn rì xiù yī bài miǎn liú.
昨夜布衣行九州,今日绣衣拜冕旒。
mǎ qián qīng dào yī qiān bù, dāng jiē bù gǎn hǎn gāo lóu.
马前清道一千步,当街不敢阚高楼。
guān yòu xīn lái háo jié kè, xìng zì bù tōng rén bù shí.
关右新来豪杰客,姓字不通人不识。
yè bàn jiǔ xǐng hū ā jí, bì yǎn hú ér chuī bǐ dí.
夜半酒醒呼阿吉,碧眼胡儿吹笔笛。

下载名句
(0)
相关名句:

杨维桢

杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。...